Thứ Năm, 5 tháng 1, 2017

KỊCH BẢN SỐ PHẬN CON NGƯỜI



 Màn 1: Cuộc chiến tranh giữa quân Nga và Quân Phát xít
Mùa xuân năm 1941, tình hình kinh tế chính trị quân sự giữa các nước trên thế giới đầy biến động, quân phát xít phát động cuộc chiếm đánh Nga. Trước tình hình đó, chỉ huy quân đội nga ra lệnh cho Sô-cô-lốp người hoạt động cách mạng giỏi nắm 10 vạn quân ra trận tiêu diệt bọn phát xít để lại hậu phương vợ và 2 con gái.
Diễn:
Sô- cô- lốp ( đứng đầu đoàn quân dõng dạc hô vang):
  -Tiến lên! hỡi quân sĩ!
Quân sĩ: ( hô to):
  - Xông lên tiêu diệt bọn phát xít.
Sô-cô-lốp:
  - Đánh cho chúng tan tành, khiến chúng phải cút khỏi bờ cõi nước ta. ( rút súng chỉa thẳng lên trời, bắn 1 phát ĐÙNG) – (lồng tiếng súng bắn).
Quân sĩ ( cầm súng hô vang):
  -Xông lênnnnn ( vừa bắn vừa tránh đạn).
Quân Phát Xít ( QPX) (dùng súng bắn, bom ném xối xả).
Tên cầm đầu quân phát xít cười hả hê, phát lệnh tiếp tục ném bom.
                                                             ***
Quân Nga lực lượng mỏng vũ khí thô sơ bị tiêu diệt hàng loạt Sô-cô-lốp bị thương ở tay và chân do đạn bắn thấy tình thế yếu phát lệnh rút quân về phía tập kết
Quân phát xít đuổi theo hô to
                                                             ***
Tướng phát xít hô to:’’Bắt sống tên khốn sô-cô-lốp cho ta’’
                                  ‘’Sống phải thấy người chết phải thấy xác’’
Quân phát xít: “Tuân lệnh!’’
                                                             ***
Sau 1 thời gian ngắn rút quân vì bị thương quá nặng sô-cô-lốp kiệt sức quân đội thiệt mạng,những người sống sót thì chạy bỏ mạng.
Sô-cô-lốp bị bắt giam cầm và tra tấn dã man.
                                                                 ***
Tướng phát xít:
  -Tra tấn nó cho ta,bắt nó khai ra căn cứ bằng mọi giá phải khiến nó khai ra cho ta (Tay chống hông đứng thẳng trừng mắt).
Sô-cô-lốp (Cười mỉa):
  -Ta thà chết chứ quyết ko khai,các ngươi cứ giết ta đi, làm thế này vô ích thôi.
Tướng phát xít: (Trừng mắt ,quán lớn):
  -Khốn nạn mày láo hả,châm lửa nung sắt thiêu chín thịt nó cho tao.
                                                             ***
Sau 1 thời gian dài tra tấn nhưng ko có kết quả,với việc thiếu người lái xe chở hàng chúng ép sô –cô-lốp lái xe giao hàng cho chúng.
Thừa cơ sô-cô-lốp bỏ trốn vì ko kịp thời bắt được sô-cô-lốp, bọn chúng đã dùng kế thả câu,bắt sống vợ con sô-cô-lốp về tra tấn.Trói con gái ,tạt nước ,đánh đập vợ sô-cô-lốp.
                                                             ***
Vợ Sô-cô-lốp:
  -Thả chúng tôi ra,thả con tôi ra,tôi xin các ngươi hãy thả con tôi,tha cho 2 đứa con tội nghiệp của tôi,chúng nó có tội gì chứ’’ (Bị trói tay,khóc thảm thiết van xin,quỳ bò....).
Tướng PX(Trừng mắt,tay bóp miệng vợ sô-cô-lốp):
  -Câm miệng cho tao,con quỷ cái,khai nhanh..thằng chồng mày đang trốn ở đâu hả?
Vợ SCL:
  -Chúng tôi thật sự ko biết,ko biết chồng tôi đang ở đâu?.
Tướng PX( Vã vào miệng vợ SCL 2 cái):
  -Mày dám dối tao nữa à..Được !..để tao xem.Bay đâu ..giết chết 2 đứa nó cho tao .
                                                               ***
Hai tên lính cầm súng tuân lệnh sẵn sàng
                                                               ***
Vợ sô-cô-lốp(Vùng vẫy gào thét,quất ngã 2 tên lính):
  -Đừng! Đừng! Tôi xin các ngươi,đừng bắn chết con tôi..con của tôi..
Tên Phát-xít:
  -Hạ lệnh...Bắn!
(Hai tiếng súng song song ‘’đùng đùng’’) Ngắt đứt tiếng khóc gọi mẹ thảm thiết của 2 đứa trẻ,chúng chết tại chỗ.
Vợ Sô-cô-lốp (Thét lên):
  - Không..không...con tôi! (Chạy vùng tới ôm con).Trời ơi! Con tôi,trời ơi! Con tôi!Con ơi tỉnh lại đi,nhìn mẹ đi con..con ơi! (Khóc thảm,đặt con xuống,gồng mình lên như 1 mụ đàn bà điên loạn).
Vợ sô-cô-lốp(Trừng mắt ,đưa tay lên chỉ trỏ):
   -Là ngươi là lũ khốn các ngươi đã bắt chồng tao,giết con tao..lũ khốn nạn..tao sẽ giết chúng bay.(Đưa tay lên rút chiếc trâm cài tóc,lao tới,đâm tên phát xít).
Tướng phát xít:
  -Bắn bỏ nó cho tao,Bắn!
(Vợ sô-cô-lốp trúng đạn gập người ,tay vẫn cầm chiếc trâm đưa cao,tay kia ôm chỗ trúng đạn,đưa mắt nhìn con..cứ thế nước mắt tuôn ra...gắng gượng tiến thêm bước nữa để giết bằng được tên phát xít),
(Tên lính bắn phát súng thứ 2 .vợ sô-cô-lốp hộc máu,rơi trâm cài trên tay,liếc mắt nhìn con và chết).
MÀN 2
Sô-cô-lốp trở về,biết tin vợ con mình bị bọn phát xít bắt và giết
Diễn:
Sô-cô-lốp:(Biết tin vợ con bị giết..tâm trạng ân hận..tội lỗi bất lực..trở thành 1 kẻ nát rượu, cảnh Sô- cô- lốp ngồi uống rượu và nhìn thấy một chsu bé đang côi cút nhặt rác,mẩu bánh mì vụn ăn vội  ).
( Tình yêu thương trổi dậy quyết định ghét mảnh đời côi cút với mảnh đời côi cút rách nát của mình).
(Sô-cô-lốp bị thương tật đầy mình)
                                                       ***
Sau khi tiếp tục cùng con trai cả tiến đánh Béc-lin ,sào huyệt của bọn phát xít 9-5-1945 (ngày chiến thắng 1 tên Pxít Đức đã bắn chết A-na-to-li đứa con trai yêu quý..niềm hy vọng cuối cùng của Sô-cô-lốp đã bị đập tắt).Sau 1 t/g dài chiến đấu ông đã bị thương tật nặng..khó khăn cho cuộc sống,sinh hoạt,ông được giải Ngũ nhưng suy nghĩ biết về đâu bây giờ.
(Cầm chiếc mũ trên tay ,vai đeo ba lô mà lau nước mắt cuối cùng ông quyết định tìm tới nhà người bạn xin ở nhờ.
Tuy sống nhưng sô-cô-lốp tâm hồn như đã chết,cô đơn lạc lõng ,chán nản cho tới khi gặp được bé Va-ni-a trong 1 dịp tình cờ).Sô-cô-lốp gặp Va-ni-a khi bé đang mặc một bộ đồ rách rướm ,đầu tóc bù ngù,mặt mũi lấm lem.
                                                          ***
Sô-cô-lốp: (cười tươi,giang tay chào đón):
  -Chào cháu Va-ni-a.
Va-ni-a (mắt sáng hực lên,ngẩng cao đầu):
   -Sao chú biết cháu là Va-ni-a ( Lắng nghe mắt ngẩn lên nhìn với vẻ ngạc nhiên)
Sô- cô- lốp:         Cháu đi với chú mình lên xe ( Vania đi theo với vẻ rón rén vào tới buồng lái)
Sô-cô-lốp: (Vuốt mái tóc của bé con,cho bé ngồi lên đùi rồi hỏi):
 - Bố cháu đâu hả Va-ni-a ?
Va-n-a(vò đầu, cười khờ):
 -Bố cháu chết ở mặt trận
Sô-cô-lôp(sững người lên):
  -Thế mẹ cháu đâu?
Va-ni-a(thay đổi trạng thái buồn hẳn đi):
  -Bố cháu chết , mẹ cháu cũng chết vì bom trên chuyến tàu hỏa ấy.
Sô-cô-lốp(nhìn Va-ni-a với vẻ thương xót):
   -Trời ơi!!!Tội nghiệp.Thế nhà cháu ở đâu?Cháu từ đâu đến?(Vừa nói vừa vuốt tóc)
Va-ni-a(Cười nhạt trả lời vô tư không chút e dè):
  -Cháu không có nhà,cháu không biết mình từ đâu đến,cháu bạ đâu ngủ đấy,cũng chẳng có ai thân thích.
Sô-cô-lốp(nước mắt cứ thế ứa ra,trong đầu dậy lên suy nghĩ):
  -Trời à!Thật tội nghiệp cho đứa nhỏ .
Sô-cô-lốp:
  -Con có biết chú là ai không?(Ôm chặt),ta là bố của con đây.
Va-ni-a(bật dậy, đối măt với Sô-cô-lốp):
  -Chú nói thật hả, chú là bố cháu?Ha ha, cháu còn có bố, bố còn sống(nhảy lên vỗ tay mừng rỡ) con biết mà, bố còn sống và trở về với con.Con yêu bố!
Sô-cô-lốp(Đôi mắt mờ nhòe đi,lau nước mắt,tay chân run lẩy bẩy, ôm chặt đứa con vào lòng,ôm con và khóc)
                                                                ***
Màn 3
Hai bố co tìm về với nhau,sống cuộc sống sống bình dị nhưng đầy khó khăn thiếu thốn vì vốn dĩ Sô-cô-lốp bị thương nặng, phải chuyển chỗ ở mới
(Chừng trời tối, dọn dẹp , chuẩn bị chân mền đi ngủ,hai bố con bố con nằm ngủ)
Va-ni-a(Gối đầu lên tay bố):
  -Bố ơi!Sao bố lại tìm con lâu thế hả bố?
Sô-cô-lốp:
  -Bố xin lỗi con, bố đã tìm con ở bên Đức , bên Ba Lan và đi bộ, đi xe tìm con khắp nơi ở Bê-lơ-ru-xi-a, mà con lại ở Uruy-binx-cơ .
Va-ni-a:
  -Thế Uruy-binx-cơ có gần nước Đức không hả bố? Và cả Ba Lan nữa?Có cách xa nhà mình không hả bố?Mà con cũng không nhớ nữa, không biết nhà mình ở đâu.
Sô-cô-lốp (đưa tay xoa vội nước mắt,không để con nhìn thấy rồi lên tiếng):
* dựng cảnh:       Hai cha con ngồi trên một chiếc giường tâm sự,
Vania:        Bố ơi khoảng thời gian không ở bên cạnh con bố đã làm gì sao trông bố gầy thế?
Sô- cô- lốp:         Bố nhớ con, và nuôi hi vọng rằng sẽ tìm được con.
Thế còn con, con đã sống thế nào trong thời gian vắng bố.
Vania:( buồn dần vừa kể , nước mắt ứa ra đưa tay lau nước mắt):       Con nhớ bố nhớ mẹ, con sợ hãi mình sống cô độc, con bị bỏ rơi, con đã trải qua nhiều cơn đói tới run rẩy, con ước có được một bữa ăn no, mọi người không ai quan tâm tới con ai cũng nói đứa mồ côi, bẩn thỉu, rác rưởi con cũng không có bạn không ai chơi với con họ hắt hủi đối xử tệ với con( khóc nức lên)
Sô- cô- lốp(khóc):       Bố xin lỗi! Xin lỗi vì đã không tìm con sớm hơn, bố thương con, bố hứa sẽ yêu thương, bù đắp cho con cả phần tình thương của mẹ. Con yêu!
Vania( nghe bố gật đầu, sà vào lòng)
Sô- cô- lốp: Thôi khuya rồi, ngủ đi con yêu.
Dựng cảnh:         Sáng tỉnh dậy, xách túi đi lang thang kiếm sống nay đây mai đó rất tội nghiệp nhưng tràn đầy tình yêu thương và trách nghiệm
 
                                                             ***
Và thế rồi cuộc sống của 2 cha con Sô-cô-lốp cứ thế trôi qua từng ngày, hai cha con họ phải đối mặt với muôn vàn khó khăn dù bị thương tật, nhưng vẫn phải đi bốc vác cho xưởng mộc để kiếm miếng ăn, còn Va-ni-a đã tới tuổi vào lớp 1 nhưng không đủ điều kiện nên phải bán báo phát tờ rơi,thậm chí phải xin ăn.
Cuộc sống, số phận của con người Nga đã trải qua 1 thời kì khó khăn nhưng dấu ấn để lại là niềm tin ,nghị lực, lòng dũng cảm, đã giúp họ vượt qua những khổ đau, thăng trầm của cuộc đời, để tiếp tục vươn tới tương lai.
ð Kết thúc cảnh diễn màn musaCAchiusa do chi đoàn 12a4 thể hiện



                               
                                                       


0 nhận xét:

Đăng nhận xét