Độ dài: 15p
Thể loại: kịch
sân khấu
I.
Giới
thiệu nhân vật
1.
Romeo: Chàng thanh niên , con trai nhà Mon- ta- ghiu.
Khao
khát tình yêu( đầu truyện ngây thơ nhưng đến đoạn kết đã trưởng thành rất nhiều)
a.
Tạo
hình nhân vật:
·
Ngoại
hình cao ráo, tóc nâu xoăn, bện đuôi sam.
·
Chàng
mặc chiếc áo chén bên ngoài chiếc áo sơ
mi, chàng còn khoác chiếc áo choàng houppelandes.
·
Chàng
đi một đôi vớ cao đến quá đầu gối, ôm sát đôi chân.
·
Chàng
đeo một túi vải nhỏ, bên hông chàng là chiếc dao găm được giữ ngay ngắn bên thắt
lưng.
2.
Giu-
li- et: Con gái nhà Ca- piu- let, lớn lên trong gia đình nghiêm khắc. Người bạn
thân nhất của cô là vú nuôi, người đã nuôi cô khôn lớn.
a.
Tạo
hình nhân vật: Cô mặc chiếc áo đầm dài cổ trế, xạc rộng, tay áo dài rộng, hình
phếu. Nàng đeo một chiếc vòng cổ nhỏ lấp lánh và đi một đôi giày ôm vừa bàn
chân, mũi giày nhọn vừa. Mái tóc nàng
xõa, dãi, xoăn nhẹ ngang lưng.
·
Ngoài
ra còn một số nhân vật:
-
Nhũ
mẫu của Giu- li- ét.
-
Parrit
cháu của vương chủ thành.
-
Một
số công dân thành verona, một số quý tộc nami thân thích của hai nhà, một số
người đeo mặt nạ.
-
Cha
Lourent.
MÀN1
Mối thù truyền kiếp hai nhà Montaghiu và Capiulet
- Người dẫn truyện: “Ngày xưa tại thành Vê- rô-na tươi đẹp
Có hai nhà thuộc dòng thế phiệt trầm anh
Mối thề xưa bõng gây cảnh bất bình
Máu lương thiện, tay người lành nhuộm đỏ
Số phạn éo le thâm thù hai họ
Lại khéo xui sinh hạ đôi tình nhân
Mối tình ai thê thảm muôn phần.
Chôn cừu hận, chỉ còn đành một thác
Tình lứa đôi thản thương tan nát
Trên xác con cha mẹ mới quên thù.
Chuyện thương lắm, trình diễn đôi giờ,
Xin quý vị kiên tâm chiếu cố
Sức mọn tài hèn, chúng tôi xin gắng trổ.”
Thành
verona thật thanh bình những năm thế kỷ XIV, đời sống nơi đó tươi vui và thoải
mái. Một vị lãnh chúa dòng dõi Della Scala, nhân từ, đức độ, chăm lo cho sự phồn
vinh của thành phố. Những gia đình quý tộc, bệ hạ tùy tùng và đám người hầu tận
tụy, trung thành. Những mối bất hòa truyền kiếp mà nguyên nhân đã bị lãng quên
theo thời gian, vẫn còn chia rẽ hai dòng họ Montaghiu và Capilet hai vị trưởng
tộc đã trầm tính và khôn ngoan, bởi tuổi đời chồng chất, nhưng con cháu họ, những
gã trai trẻ sôi nổi và táo bạo, không kể bọn tôi tới, lúc nào cũng sẵn sàng
đóng vai hảo hán và anh hùng rơm, thường khuấy động sự yên tĩnh của thành phố
Diễn:
Gia
nhân hai nhà đánh nhau. Benvolio đến, liền tuốt gương can ngăn.
- Benvolio: Mấy thằng rồ có thôi đi không? Trra
gương vào vỏ nào!( hét lên) chúng mày mất trí rồi( gạt gương của cả bọn xuống)
Ti bân từ đằng sau xông lên:
- Tiban
hét lên thách thức: Thế nào! Ngươi lại
đi so gươm với bọn đầy tớ nhút nhát này à? Quay lại đây, Benvolio, trông cái chết
đến với ngươi đây!
- Benvolio: Ta đang dàn hòa đấy chứ! Hãy tra gươm
vào vỏ, hoặc hãy dùng gươm giúp ta can bpnj này ra.
- Tiban(
hung hăng): Gươm trần cầm tay mà niệng lại
nói chuyện dàn hòa! Sao mà ta căm ghét hai từ dàn hòa thế, cũng như ta ghét âm
ti địa ngục, căm ghét cả họ Montaghiu, căm ghét chính ngươi nữa. Coi chừng gươm
ta đây, đồ hèn!
Đánh nhau. Thêm gia nhân hai nhà
kéo đến, cùng xông vào loạn đả. Rồi một số công dân thành Verona và một võ quan
tuần anh đến. Tay cầm gậy gộc, giáo mác.
Capilet ra, đi cùng Capilet phu
nhân.
- Capiulet(quát): Cái gì mà ồn ào thế? Bay đưa thanh trường
kiếm cho ta”?
Montaghiu và Montaghiu phu nhân
ra:
- Montaghiu: À tên khốn kiếp Capiulet.
- Montaghiu
phu nhân(Giữ chồng lại): Ông đừng hòng
nhít được một bước mà đi gây lộn.
Vương chủ ra, quân thần theo sau.
- Vương
chủ: Quân làm loạn, lũ phá rối trị an
kia! Sao bay nỡ gây cảnh gươm đao dây máu láng giềng! Chúng bay không nghe tanois gì sao? Này lũ kia, lũ bay là người
hay là thú vật mà nỡ đem máu đào ra rửa mối thù hằn độc hại. Ta ra lệnh cho lũ bay phải vứt ngay vũ khí xuống và nghe
ta phán truyền đây, nếu cường lả, ta sẽ cho dùng đến nhục hình! Đã ba lần rồi,
chỉ vì những chuyện không đâu, mà hai ngươi- Capiulet và Montaghiu kia đã làm
náo loạn phố phường. Nếu từ nay các ngươi còn gây náo loạn trong thành, ta quyết
sẽ không tha cho tội chết. Lần này, ta cho phép tất cả các ngươi lui. Ta truyền
tất cả các ngươi lui ngay, kẻ nào trái lệnh sẽ phải tội chết.
Tất cả vào, từ Montaghiu,
Montaghiu phu nhân và Benvolio.
- Montaghiu
phu nhân: Romeo đâu? Hôm
nay cháu có thấy nó đâu không? Nó không dính líu đến chuyện này, thật ta mừng
quá.
- Benvolio(kính
cẩn): Thưa bà, lúc cháu đến rừng sung ở
phía tây thành, cháu thấy Romeo đã ở đấy rồi. Cháu đi tới gặp anh, nhưng anh
trông thấy cháu và lẩn ngay vào rừng. Thấy anh ấy có ý lẩn thì cháu cũng vui
lòng tránh.
- Montaghiu: Cả ta lẫn mấy ông bạn đã ân cần hỏi han,
nhưng lòng ham mê của nó thì chỉ biêt nghe có nói. Chỉ cần biết được nguyên
nhân nỗi buồn của nó là ta sẵn sàng tìm mạ phương cứu chữa.
Montaghiu_ Montaghiu phu nhân-
benvolio đi vào.
- Người
dẫn truyện; Chàng tai trẻ Romeo luôn
khiến cha mẹ mình lo lắng. Nước mắt chàng chan hòa với sương sớm. Lời than thở
của chàng khiến mây trời u ám. Chàng xa lánh bạn bè. Bởi chàng si mê nàng
Rosaline kiều diễm, đẹp mà hiểm ác và
chàng chỉ còn biết héo mòn trước sự khinh bạc của nàng.
*Hết
màn 1 *
Chuẩn
bị màn 2
MÀN2
Lần
gặp gỡ đầu tiên của Romeo và Juliet tại
nhà Capiulet
-
Người
dẫn truyện: Nhân dịp sinh nhật lần thứ
14, gia đình Ca- piu- lét tổ chức buổi dạ hội hóa trang. Rô- mê- ô con trai nhà
Môn- ta- ghiu, vì có cuộc loạn đả với
thành viên nhà Ca- piu- lét đã bị Rô- da- lin từ chối. Bèn cùng bạn thân là
Meroutio đeo mặt nạ đến dự tiệc.
Tại nhà Ca-
piu- lét, nhạc bắt đầu nổi lên, cuộc khiêu vũ bắt đầu và Rô- mê- ô trong trang
phục người hành hương đột nhiên khẽ hỏi người hầu phòng: “ Cô gái nào lọng lẫy
thiết tha trong tay hai người hào hoa kia thế? Trong đêm mờ ảo này, nàng khác
nào viên trần châu long lanh, nàng làm mờ đi ánh sáng những ngọn đuốc”. ( Một tốp
gồm khoảng 5 nam và 5 nữ khiêu vũ trên sân khấu).
Khi cuộc
khiêu vũ đã chấm dứt, Rô- mê- ô có thể men đến gần cô gái mà chàng đã chú ý và
bắt đầu.......... tính bằng hững lời cầu kì.
-
Rô-
mê- ô: Nếu bàn tay tôi( chàng thở
dài), chẳng chút nào xứng đáng, lại làm cho tay cô uế tạp, tôi biết cách chuộc
tội bất kính đó, môi tôi sẵn sàng xoa nó bằng cái hôn nồng nàn.
-
Juliet(
tinh nghịch đáp): Người hành hương
đáng mến ơi! Sao lại nói xấu bàn tay mình thế, nó cũng chỉ ước ao dược sử dụng
theo thói quen binh thường thôi, những bậc thánh cũng để tay mình chạm phải người
hành hương và một cái bắt tay chính là cái hôn của những người sùng đạo.
-
Rô-
mê- ô lại tiếp: Nhưng có lẽ các vị
thánh và những người sùng đạo đều không có môi sao.
-
Juliet: Vâng, có chứ! Nhưng môi của họ dùng để càu
nguyện.
-
Rô-
mê- ô: Nếu thế thánh nữ yêu quý ơi,
hãy thỏa mãn nguyện cầu trên môi tôi, cho niềm tin đừng trở nên vô vọng.
-
Juliet(
dí dỏm, thông thạo): Các vị thánh
có nhúc nhích gì đâu, thế mà họ vẫn thỏa mãn những lời nguyện cầu, hướng về họ.
-
Người
dẫn truyện: Cuộc đối thoại sẽ còn tiếp
diễn bất tận nếu bà vú già không đến mời Juliet đến ngồi cạnh mẹ, phu nhân
Capiulet. Rô- mê- ô đành hỏi thăm một bà hầu và kinh hoàng biết rằng đó là mình
vừa tỏ tình với một thiếu nữ dòng họ nhà Capiulet. Để mặt cho Benvalio lôi đi,
chàng đến giã từ giã chủ nhân đang đứng bên thêm tiễn khách.
(Các
nhân vật diễn theo lời nói của người dẫn.)
- Juliet( mơ mộng, tò mò quay lại, thỏ thẻ hỏi bà vú khéo léo): Vú ơi! Nói cho con biết chàng quý tộc kia
là ai thế? ( Chỉ tay về phía cửa).
- Vú nuôi( nhìn theo hướng Juliet chỉ tay): Đó là con tai
và là người thừa kế Tibare.
- Juliet: Còn anh chàng vừa
bước qua cửa?
- Vú nuôi: Đó là chàng trai trẻ Petuchio.
- Juliet: Này, còn anh chàng
đi theo kia, đấy, cái người không hề khiêu vũ.
- Vú nuôi(thật thà): Ôi! Vú
không biết.
- Juliet(nàng nói thêm, nhẹ như hơi thở): Vú hỏi tên chàng đi,
nếu chàng đã có vợ, con sẽ nhất quyết chẳng bao giờ lấy chồng.
- Bà vú(quay lại noi ): Tên chàng là Rô- mê- ô, dòng họ Môn ga
ghiu con trai duy nhất của ke đặc thù nhà ta.
- Juliet( thất vọng): Mối
tình duy nhất của ta lại phải trao đổi cho kẻ duy nhất ta thù ghét! Ôi! Mối
tình kì lạ vừa mới chớm nở trong lòng ta! Ta phải yêu một kẻ thù căm ghét.
- Vú nuôi( thắc mắc): con nói
gì thế? Con thầm thì gì thế?
- Juliet( nàng quyết giữ kín nỗi niềm riêng của mình): Những câu thơ con vừa học được của người
vừa mới khiêu vũ với con
( tiệc tàn, mọi người rời hết khỏi sân khấu).
*hết màn 2*
MÀN3
Rô-
mê- ô và Juliet hẹn ước- Vườn nhà
Capilet đêm khuya
-
Người
dẫn truyện: Sau khi rời khỏi phòng
chính, Romeo vẫn chưa đi xa, chàng đã bỏ rơi được anh bạn Benvolio đúng đắn,
men theo dãy tường bao quanh khu vườn của dinh thư Capiulet. Sau khi thầm nhủ với
mình “ Có thể nào ta lại bỏ đi khi ta vẫn ở lại chốn này”. Chàng thoăn thoắt leo qua tường và nhảy vào
vườn cây. Không còn vương víu cậu bạn, Romeo thơ thẩn bước trong vườn, tư tưởng đến Juliet , bỗng nhiên
một cách cửa sổ từ từ hé mở, Juliet hiện ra tựa vào............. Cô cũng bồn chồn
và lo lắng, rồi trong khi Romeo ẩn mình trong bóng tối, so sánh nàng với bình
minh và khung cửa với phương đông, chế nhạo mặt trăng mờ nhạt vì hờn ghen với
nhan sắc kiều diễm của Juliet, cho rằng hai vì sao sáng nhất trên bầu trời chiếu
sáng đôi mắt giai nhân, ao ước được là cái bao tay đã có có diễm phúc nâng niu
đôi má nàng.
(các nhân vật diễn theo lời nói của người dẫn).
-
Juliet(
khẽ thở dài): Than ôi! Khốn khổ thân tôi.
Romeo? Sao chàng lại là Romeo? Hãy từ bỏ gia đình, hãy từ bỏ tên họ đi. Hoặc
chàng hãy hứa yêu em, rồi em sẽ chẳng còn là người thuộc dòng họ Capiulet nữa.
-
Romeo(
nói rieeng): Mình cứ nghe thêm nữa hay
mình nên lên tiếng nhỉ?
-
Juliet:
Chỉ có tên chàng thù hận với em thôi. Nếu
chẳng phải là người họ Montaghiu thì chàng vẫn cứ là chàng. Montaghiu là cái gì
nhỉ? Đó đâu phải là bàn tay bàn chân hay
cánh tay, hay mặt mũi, hay một bộ phận nào của cơ thể người. Chàng ơi! Hãy mang
tên họ khác đi, cái tên nó có ý nghĩa gì đâu? Bông hoa kia, giá như ta gọi bằng
một tên khác thì hương thơm vẫn ngọt ngào. Vậy nếu chàng Romeo chẳng mang tên
Romeo nữa thì mười phân chàng vẫn vẹn mười.
Romeo chàng ơi, chàng hãy vứt bỏ tên của chàng đi, chàng hãy đem tên họ ấy, nó
đâu phải xương thịt của chàng, đổi lấy cả em đây.
-
Romeo
( táo bạo bước ra noi): Đúng là miệng
em nói thế đấy nhé! Chỉ cần em gọi tôi là người yêu , tôi sẽ thay đổi họm từ
nay tôi sẽ không bao giờ là Romeo nữa.
-
Juliet(
hốt hoảng bất ngờ): Ngươi là ai mà khuất
sâu trong bóng tối, chợt biết được điều tôi ấp ủ trong lòng?
-
Romeo:
Tôi không biết xưng danh cùng em thế nào nữa. Nàng tiên yêu quý của ta ơi, tôi
thù ghét cái tên tôi, vì nó là kẻ thù của em. Nếu chính tay tôi viết tên đó thì
tôi sẽ xé nát nó ra.
-
Juliet(
hổ thẹn): Tai tôi chưa nghe một
trăm tiếng.............từ miệng đó ra mà tôi đã nhận ra tiếng ai rồi. Chẳng phải
anh Romeo và dòng họ nhà Montaghiu đấy ư?
-
Romeo(
vui sướng): Hơi nàng tiên kiêu diễm, chẳng
phải Romeo cũng chắng phải Montaghiu nếu em không ưu tên họ đó.
(Romeo nhanh chóng leo lên tường đối diện với phòng ngủ, nói
Juliet đang đứng.)
-
Juliet(
lo sợ cho sự liều lĩnh của Romeo): Anh
làm thế nào vào được chốn này, anh ơi, và tới làm gì thế? Tường vườn này cao, rất
khó trèo qua, và nơi tứ địa, anh biết mình là ai rồi đấy, nếu anh bị họ hàng
nhà em bắt gặp nơi đây.
-
Romeo(
ánh mắt si tình): Tôi vượt được tuồng
này là nhờ đôi cánh nhẹ nhàng của tình yêu, mấy bức tường đó ngăn sao được tình
yêu, mà cái gì tình yêu có thể làm tình yêu dám làm, vậy người nhà em sao ngăn
nổi tôi.
-
Juliet(
lo lắng): Họ mà bắt gặp anh, họ sẽ
giết anh.
-
Romeo(
cười): Em ơi! Ánh mắt của em còn nguy hiểm
cho tôi hơn hai chục lưỡi kiếm của họ, em hãy nhìn tôi âu yếm là tôi chẳng hại
gì lòng hận thù của họ nữa đâu.
-
Juliet( cô thở nhẹ, mặt đỏ bừng, bối rối): Em chẳng đời nào muốn họ bắt gặp anh nơi
đây.
-
Juliet(
tiếp): Em định theo...............................................................những
lời anh vừa nghe. Nhưng ....................mà làm gì? Anh có yêu em không, hở
Romeo. Em biết chàng sẽ nói có và em sẽ vội tin ngay. Nếu yêu em xin cứ chân
thành thổ lộ. Nếu chàng nghĩ em đã bị chinh phục quá dễ dàng, thì đây nhé, em sẽ
châu mày, ngùng nguẫy lắc đầu để chàng có dịp van xin, nài nỉ., bằng không, em
cần làm gì phải bày
............................................................ Nếu chàng đã không
tình cờ thấy lòng em hẳn em sẽ để kín đáo hơn, nhưng cứ tin em đi, em còn thành
thật hơn trăm vàn cô nàng rụt rè khép nép.
-
Juliet(
dịu dàng): Em không làm sao vui trọn
venjtrong buổi hội ngộ đêm nay, vì nó quá bất ngờ, vội vã, và vô cùng táo bạo đối
với em. Xin chào anh! Mong cho niềm hạnh phúc dào dạt lòng em cùng khiến lòng
anh ngây ngất.
-
Romeo(tỏ
ra lì lợm): Anh chưa muốn đi, trước khi được
nghe lời em hứa hẹn.
-
Juliet:
dù anh chưa ngỏ, em đã thầm hẹn thủy chung.
(Juliet
chưa dứt câu đã nghe tiếng bà vú vang vọng tư trong phòng ra. Juliet)
-
Juliet(nói
to, với vào phòng): Vũ ơi! Con
đây
( rồi quay ra nói với Romeo):
Romeo yêu dấu! Hãy đợi vài phút em sẽ quay ra.
( nàng biến mất giây lát, rồi hiện ra bên cửa sổ, gọi Romeo): Ngày mai, mong chàng hãy cho em
biết tin, qua một người mà em sẽ phải đến, bao giờ và nói điều chàng sẽ tổ chức
đám cưới đôi ta. Rồi em sẽ theo chàng tận góc bể chân trời.
-
Romeo(kêu
lên): Ôi! Em yêu dấu!
-
Juliet: Bây giờ cho đến lúc ấy, còn mấy thập kỉ dài.
Trời sắp sáng rồi. Chúc anh ngủ ngon đến cả ngày mai!
-
Romeo(còn
lại một mình, lẩm bẩm): Mong giấc ngủ
êm đềm sẽ đưa em vào cõi mộng. Ạnh sẽ
tìm đến phòng riêng của vị linh mục khả kính, và xin giúp đỡ và thổ lộ nỗi niềm
hạnh phúc.
( Romeo lao xuống tường, rời khỏi khu vườn nhà Capiulet trong hạnh
phúc)=> Thu dọn sân khấu.
*Hết
màn 3*
MÀN4
Lễ
thành hôn bí mật của chàng Romeo và nàng Juliet.
- Người dẫn truyện: Sau đêm trao cho nhau lời thế chung thủy.
Tờ mờ sáng hôm sau, Romeo tới gặp cha linh hồn là tu sĩ Lân rân, một con người
người nhân hậu mà chàng có thể trút cả tâm tình ấy.
- Tu sĩ Lanrent(lẩm bẩm): Buổi sáng mù sương, giao hòa với đêm tối-
Ta phải hái cho đầy giỏ, những hoa thơm cỏ lạ, hương vị ngọt ngào và quý giá
kia. Quyền lực to lớn đang ngự trị trong cây, trong cỏ và cả trong những tảng
đá, đồng thời với những mối nguy hiểm! Cánh hoa bé nhỏ này vừa chứa đựng chất độc,
vừa vị thuốc. Con người cũng chẳng khác gì loại cây cả ấy.
Tạo hình= (ông khoác áo len nâu, đầu trùm mũ, tay xách giỏ_đầu óc
ngốn ngang bao tư tưởng cao siêu, thanh khiết).
- Romeo(Cất giọng nói cắt
ngang suy nghĩ của ông): Kính lạy
cha!(chắp hai tay trước ngực, hơi cúi)
- Cha Laurent(vội đáp): Giọng ai ban mai gửi ta lời chào dịu dàng ấy
nhỉ? Romeo, con đấy à, con đến thăm ta vào giờ này, khiến ta e ngại có điều gì
vừa khuấy động lòng con.
- Romeo (đáp với lời nói cầu
kì): Con sẽ kể hết cha nghe_ con đến
dự tiệc vui ở nhà kể thù, nơi đó, con đã
gây khổ đau cho người làm con đau khổ, cả con lẫn người ấy đều trông chờ
phương thuốc thần diệu của cha. Lòng con không vương chút thù hận, vì con vẫn cầu
nguyện cho kẻ thù của mình.
- Cha Laurent: nói rõ hơn đi con ngoan của ta.
- Romeo: Thưa cha, con đã yêu say đắm cô con gái
nhà Capiulet giàu có, nàng cũng yêu con.
Chúng con đã cùng nhau giao ước, mong cha vui lòng làm lễ hôn phối cho chúng
con ngay hôm nay.
- Cha(kêu lên hảng hốt): Có thánh Francois chứng giám! Sao lại có sự
thay đổi quái lạ thế? (ngước mặt lên trời) Cô nàng Rosaline mà con yêu đắm đuối,
lẽ nào con lại quên nhanh đến thế? Chúa ơi! Đôi má hóp vì sầu muộn của con từng
đầm đĩa nước mắt. Mặt trời còn chưa xua tan đám sương mù tích tụ những lời than
thở của con, và tiếng rên rỉ trách hờn của con vẫn còn vang vọng bên tai ta.
Kìa! Trân má con còn in rõ vệt nước mắt con chưa kịp lau! Thế mà con đã vội
thay đổi.
- Romeo(làu bàu): Cha vẫn trách con về mối tình si dại đối với
Rosaline kia mà!(vẻ mặt đầy phật ý).
- Cha(điềm đạm): Đó là sự si mê của con đối với cô nàng, chứ
không phải tinh yêu đâu, con ạ! Hỡi chàng trai nông nổi, hãy theo ta, một cách
chậm rãi và thận trọng nhé! Những kẻ hấp tấp thường hay vấp ngã.
- Người dẫn truyện: Ngay sáng hôm đó, Juliet được báo trước,
đến gặp Romeo trong phòng cha Laurent. Cha ban phép cưới cho đôi tình nhân, vừa
thỉnh, cầu thần thánh phù hộ cuộc hôn phối.
(Romeo
và nàng Juliet đứng đối diện cha , cúi lạy).
*Hết
màn 4*
MÀN5
Romeo
bị đi đày biệt xứ
- Người dẫn truyện: Sau đêm hôm đó, nàng quay về nhà, còn
Romeo thì đến gặp bạn bè. Bọn họ vẫn không ngớt buông lời trêu chọc, trước vẻ mặt
si tình và ngẩn ngơ của anh. Những câu bỡn cợt đang tuôn ra rôm rả, những tiếng
cười đang vang lên như phá thì gẫ Tiban hùng hổ xông tới thái độ ngang tàn và
khiêu khích, có đám bạn hữu và bọn bộ hạ của hắn đi theo. Mặt những lời khuyên
như chí tình của Benvolio, mặc sự ngăn cản của Romeo lúc bấy giờ chẳng còn lòng
dạ nào để kiếm chuyện gây gỗ, dù với một kẻ thuộc họ Capiulet_ cái họ đối với
anh tuy có vẻ mơ hồ đã trở nên thân thiết; bạn anh_ gã Mercutio hiếu động, nhận
lời thách đấu Tiban. Ti bân rút gươm ra, đâm Merutio tứ thương gục xuống, nụ cười
châm biếm còn đọng lại trên môi.
(Romeo đau đớn, rụng rời,
ôm xác bạn),(tiban ngạo nghế, vênh vang)=>diễn theo lời dẫn
Romeo quên mất luật cầm của
lãnh chúa, sự liên hệ quyến thuộc của kẻ sát nhân với nàng Juliet yêu dấu của mình, mà chỉ nghĩ đến việc báo thù
cho bạn.
Tiban và Romeo lao vào
đánh nhau, sau đó Tiban gục xuống. Dân chúng đổ xô đến. Bắt giữ Benvolio;
Benvolio cố gắng thoát ra khỏi vòng vây thuyết phục Rổm chạy trốn_ anh đi đi,
Romeo ; đi đi Romeo; xin hãy trốn đi.
- Người dẫn truyện: Sau khi Benvolio thuyết phục được
Romeo chạy trốn, rồi kể lại cho lãnh chúa nghe qua nội vụ xô xát, xen lẫn tiếng
rên thảm thiết của phu nhân Capulet, khóc than cho đứa cháu Tiban và đòi đền mạng.
Vị lãnh chúa nhất quyết lạnh lùng trước mọi lời van xin cầu khẩn. Ngài ra lệnh
trục xuất Romeo ra khỏi thủ phủ và đe dọa sẽ bêu đầu nếu tìm cách quay về Verona.
Romeo thất vọng vì phán quyết, như điên dại còn nàng Juliet rũ rượi ủ ê và buồn
bã vô cùng.
*Hết
màn 5*
(chuẩn bị sân
khấu).
MÀN6
Cuộc chiến với Paris tại khu mộ
-
Người
dẫn truyện: Sau đêm thề nguyện hẹn ước
với nhau hôm ấy. Họ còn nhờ tu sĩ....................làm phép ước bí mật. Nhưng
mối hận thù sâu sắc giữa hai dòng họ lại nổ ra khi Tybailt anh họ juliet giết
chết Mô- kiu- xi- ô, người nhà Môn- ta- ghiu. Romeo đã giết chết Tybailt và phải
đi đày biệt xứ, juliet buồn bã vô cùng. Gia đình Capiulet yêu cầu Juliet phải
nhận lời lấy Pa- rít. Nàng lần nữa phải nhờ đến sự giúp đỡ của Lân- sân. Tu sĩ
khuyên nàng giả vờ nhận lời và đưa cho nàng có hiệu lực 42 giờ. Trong thời gian
đó, tu sĩ cho gọi Romeo về . Đúng như giự đoán của Lân- rân, gia đình Capiulet
tưởng rằng con gái mình đã chết và thay vì đám cưới họ tổ chứ đám tang. Người
đưa thư của Lân- Rân hướng về Man- tua, cùng lúc một người nhà thân tín của
Romeo, sau khi đã chứng kiến cái chết của Juliet cũng đã trờ về Man- tua. Thành
phố lại đang bị địch hoành hành, người đưa thư của Lân- rân đành quay về, còn
người nhà Romeo đã vào được thành phố. Nhận được tin tức Romeo tuyệt vọng vô
cùng, trở về ngay và không quên mua sẵn
một lọ thuốc độc. Khi về đến Vê- rô- na. Bá tước Paris khóc than vì hôn thê dịu
hiền của mình và rắc đầy hoa lên mợ Juliet. Romeo mang cuốc theo để cạy tấm đá
lát trên pần mộ, suýt bắt gặp Paris. Khi vừa nhận ra kẻ lạ thuộc dòng họ
Montaghiu, Parit bước ra đầy vẻ đe dọa. Đã cận kề cái chết, Romeo không muốn
gây thêm tội lỗi nào nữa, chàng cầu xin Paris hãy tránh xa nơi này . nhưng kẻ
si tình đau khổ của Juliet dùng lời lăng mạ để thách thức chàng. Hai người trai
tư đấu nhau và Paris tử thương gục xuống còn van nài được đặt thi thể cạnh
Juliet, mà anh ta trót yêu tha thiết.
Đến lúc đó, Romeo mới nhận ra anh,
rồi nhớ lại rằng mình có nghe nói, Paris lẽ ra đã cưới Juliet.
-
Romeo(căm
phẫn): Ta sẽ vùi chôn ngươi trong một
ngôi mộ thật rõ ràng, bởi nhan sắc của Juliet sẽ biến nhà mồ này thành một
phòng khánh tiết chói lọi.
*Kết thúc màn 6*
Màn 7
Tình yêu vĩnh cửu của chàng Romeo và nàng Juliet
·
Bản
nhạc “ a time for us” cất lên.
Romeo tiến sâu vào trong ngôi mộ đến
bên nàng Juliet.
-
Romeo(
đau đớn đến tột cùng): Juliet thân yêu
ơi! Anh muốn ở cùng em và chẳng bao giờ nữa, anh rời khỏi cái lâu đài sâu thẳm
này. Mắt ta ơi! Hãy nhìn nàng lần cuối. Tay ta ơi, hãy siết nàng cho chặt. Hỡi
những người hoa tiêu tuyệt vọng! Hãy đâm đầu xuống những tảng đá nơi con tàu đã
rã rời vì bão táp của ngươi sẽ vỡ nát tan tành. Ta uống cho tình yêu của ta! Là
được sự trung thực , thuốc của ngươi thật linh nghiệm.
-
Rồi
nằm xuống bên nàng. Juliet, Romeo trút hơi thở cuối cùng.
-
(từ
phía sân khấu), cha Lourent vừa thở dốc vừa loạng choạng vấp ngã, ông lão bước
lần đến lăng mộ) cha Lourent(sợ sệt lo âu): Ôi!
Máu ai bê bết ở cửa vào, giương kiếm của ai vứt bừa ra đất? Trời ơi! Romeo xanh
xao và Paris đẫm máu( Và dưới đôi mắt hãi hùng của vị ẩn sĩ già nua) Juliet cựa
mình, rồi bàng hoàng mở hé mắt ra)
-
Juliet(
khẽ thầm thì): Ồ! Cha cứu tinh của
con! Chồng của con đâu rồi! Con nhớ rõ mình sẽ phải thức dậy nơi đây, bây giờ
con đã thức. Nhưng Romeo của con đâu?
-
Cha(Nghẹn
nghào, xót thương): Chao ôi! Một quyền lực
lớn lao đã vượt quá dự định của ta. Có tiếng người, ta phải rời khỏi đây ngay.
Nhanh lên, ta không dám nán lại đây lâu hơn, bọn vệ binh sắp tới. Ta sẽ đưa con
vào tu viện các tu nữ, nhưng con phải tiến đi ngay.
-
Juliet(
bình tĩnh nói): Cha cứ
đi đi, còn con, con không đi đâu cả!
-
Cha
Lorent rời đi, nàng nói tiếp: Ta thấy cái
gì đây? Một cái cốc mà người thân thương của ta đang nắm chặt. Như vậy là thuốc
độc đã kết liễu cuộc đời chàng. Ôi chàng ác quá. Chàng đã uống hết cả rồi, chẳng
lẽ lại cho ta một giọt để giúp ta đi thao chàng . có thể trên môi chàng còn có
dư chất độc để giúp em chết, nếu em hôn chàng lần cuối?
ð
Từ
phía trong sân khấu- vọng lại một giọng nói: Này, nhóc con, hãy dẫn bọn ta đi.
Chú bảo là ở phía nào vậy.
-
Juliet
(vừa rút con giao găm của Romeo ra khỏi vỏ vừa nói tiếp): Có tiếng động ư? Ta phải gấp lên thôi:
Dao ơi! Mày ở đây thật là đúng lúc. Mày hãy goen rỉ đi trong vết thương này.
Hãy đem đến cho ta cái chết.
Nàng
ngã xuống trên hài Romeo.
-
Người
dẫn truyện: Thế là đôi tình nhân của
thành Verona đã chết như họ đã sống, hai đứa trẻ từng yêu nhau, bất chấp mọi điều,
bị chia lìa mà lại được đoàn viên. Cái chết của Romeo và Juliet cho ta một cảm
tưởng không vao giờ khuất phục đầu hàng. Họ đã thắng. cái xã hội hẹp hòi đã phải
cảm phục tình yêu trong sáng của họ và hơn hết, tình yêu ấy đã làm nên một việc
mà uy quyền của một vương chủ đã không làm nổi. Chấm dứt một mối thù truyền kiếp.
< Vở kịch đến đây kết
thúc, chú quý khán giả hạnh phúc, thành công và sức khỏe>.
HẾT
Các
diễn viên ra chào và cảm ơn quý khán giả.
·
Cửa
sổ phòng Juliet:
-
Bao
quanh, mọc kín cả bức tường là những cây thường xuân, cửa sổ với rido màu xanh
nước biển.
-
Mang
vẻ cổ kính, nhẹ nhàng.
-
Lan
can trồng nhiều cây hoaphong lan, hoa hồng.
Bên
dưới là vườn cây, cây cối um tùm, có một vài cây lớn: có những cây quấn quanh
tường:; hoa và cỏ dại hài hòa.
·
Khu...................
:
-
Xung
quanh nơi nàng Juliet nằm rải đầy hoa hồng, cùng những ngọn nến lung linh.
-
Không
gian buồn, cảm động, bi thương.
·
Phòng
khách nhà Capiulet:
-
Lung
linh, rực rỡ những ánh đèn điện,
-
Toát
lên vẻ sang trọng không kém phần nghiêm trọng.
-
Có
lính canh hai bên.
Đọc kịch bản thấy khá hấp dẫn, công nhận ad làm chi tiết thật. Nếu mà được sản xuất công phu chút nữa thì phim này khỏi chê. Mình rất thích xem trên #cocophim bản cập nhật phim mối thù truyền kiếp
Trả lờiXóa